Một tṛ đùa nguy hiểm - Truyện thật ngắn


Posted by Phạm Doanh ..108..76.214 on Jan 03, 2015 at 10:50:55:


Một tṛ đùa nguy hiểm

Buổi chiều trên phố Saigon dộn dịp người đi lại, Trung Úy Vọng ngồi cùng người bạn bên một bàn nước đặt gần lề đường. Anh vừa ở quân y viện về, viên đạn phá vỡ khủy tay làm anh phải nằm hơn một tháng trời, vẫn c̣n băng nhẹ nhưng được tay áo rộng che đi nên ở ngoài không thấy. Hai người đang to nhỏ bỗng nghe tiếng quát tháo, Vọng quay sang thấy một thương binh đang quơ nạng gạt đổ ly tách trên mấy cái bàn tứ tung làm bao nhiêu bồi bàn xanh mặt. Bà chủ chạy ra năn nỉ

- Thôi cậu ơi, làm ơn đi đi, tiền nước hổm rày tui cũng xin tặng cậu đó.

Vọng nh́n người hầu bàn vừa mang nước ra có ư hỏi, anh ta lắc đầu nói

- Cái ông thương binh này lộng quá, mấy bữa ăn uống không trả tiền, hôm nay bà chủ không chịu cho thiếu nữa nên đập phá đó. Dạo này phong trào thương phế binh kéo về Saigon biểu t́nh, chiếm đất, dựng nhà mà hỏng cảnh sát nào dám làm ǵ nên có nhiều người lợi dụng quấy nhiễu dân chúng đó.

Người "thương binh" nh́n bề ngoài không thấy thương tích ǵ , mặt mũi dữ tợn, vẫn la hét trong quán

- Đ.M. chúng mày, ông hy sinh cả cuộc đời mà chúng mày hà tiện mấy ly nước hả ?

Nói xong anh ta lại quơ chiếc nạng đập vỡ thêm mấy chai bia . Chiếc nạng vuột khỏi tay anh ta bay gần lại phía bàn Vọng; không kịp suy nghĩ anh ta rảo bước đến không chút khó khăn, định lượm cây nạng. Vọng nhặt lấy đứng dậy chờ - anh mặc áo dân sự – anh chàng thương binh giả đến nơi mới biết ḿnh hố, giằng lấy cây nạng, làm bộ khập khểnh trở lạị Vọng ôn ḥa nói

- Thôi anh, cũng biết là anh "bị thương", nhưng những người này là dân làm ăn buôn bán thôi, tranh chấp với họ làm ǵ . Để tôi mời anh 1 ly vậy.

- Mày là thằng nào mà dạy khôn tao hả? Tao không cần ai mời . Thương phế binh có quyền vào bất cứ quán nào là phải tiếp nghe chưa!

- Dĩ nhiên là phải tiếp, nhưng ḿnh cũng phải trả tiền đàng hoàng chứ.

- Đ.M mày cút đi không thôi tao đập chết mẹ mày giờ.

Tên thương binh giả dơ nạng hăm dọạ Vọng nói

- Này không phải ḿnh anh là thương binh đâu nhé, mà để tôi gọi quân cảnh đến xem cơ thật là thương binh không .

Tên thương binh giả hai tay nắm cây nạng bổ vào đầu Vọng, bằng một cái gạt nhẹ Vọng cho anh ta đo đất rồi quay về bàn . Hắn lồm cồm ngồi dậy, chửi thề

- Đ.M. mày, ỷ lành lặn ăn hiếp người bị thương hả, tao mà có súng ở đây tao bắn chết mẹ hai thằng bây .

Hậu thiếu úy cảnh sát ch́m, bạn Vọng, từ naỹ giờ không cạn thiệp vào, lẳng lặng móc trong người khẩu súng ra, quăng xuống chân tên thương binh giả

- Này súng đây này, muốn ǵ th́ làm đi.

Khẩu súng rớt cách chỗ hắn ngồi có một sải tay. Hắn run run nh́n khẩu súng lên ánh thép lạnh lẽo. Mọi người trong quán hoảng sợ la hét, trốn cả vào trong lén nh́n ra. Mặt tên thương binh giả từ tái xanh chuyển sang đỏ rồi lại tái đi, bàn tay hắn tḥ ra nửa chừng sắp chạm vào khẩu súng. Vọng bất giác dấn người trong một tư thế chuẩn bị mà không biết sẽ phải làm ǵ. Bỗng nhiên tên thương binh rụt tay về, quơ lấy cây nạng gỗ rồi làm bộ khập khểnh vừa bỏ đi vừa chửi rủa .

Hậu đứng dậy mang khẩu súng đặt lên bàn rồi ngồi xuống châm thuốc hút, mặt lạnh như tiền. Vọng thở phào nhẹ nhỏm

- Gớm mày làm đau tim quá đi. Lỡ thằng đó nó khùng lên th́ sao?
- Mày tưởng ta điên hở? Tao chỉ tháu cáy nó thôi, súng không có đạn mà. Coi này!

Hậu cười cười, đưa súng lên cằm bóp c̣ cùng với tiếng kêu của Vọng:

- đừng chơi thế Hậu!

Peng!!!!!!

Nụ cười chưa kịp tắt trên môi, một ánh chớp chói ḷa trước mắt Hậu rồi là tối đen vô tận.

Phạm Doanh



Follow Ups:

Monitor only
Password:   

Share your opinion!
____________________________

Post A Followup

Name:       E-Mail:
Subject:
Comments:
 M� đang d�ng: 

VIETUNI [V1.618] viết bởi Trần Anh Tuấn, lấy từ website ch�nh của Anh Tuấn


[ VSGardens Poem Forum ]