Có những chuyến tàu
Có những chuyến tàu dọc Bắc Nam
Vượt bao thành phố, xóm, thôn, làng
Tiếng còi buồn rượi màn đêm vắng
Làn khói tiêu điều cánh ruộng hoang
Xọc xạch trên từng ghềnh sỏi đá
Lắc lư theo nhịp sắt hoen vàng
Trong toa người khách nhìn qua cửa
Chỉ thấy cuộc đời đã dở dang.
Pham Doanh
______________________________________
Chuyến Tàu Qua Huế
Vừa qua bãi biễn Lăng Cô
Tàu vào đến Huế, cố đô đây rồi
Người đông, chen đứng chen ngồi
Các o, các mệ mang xôi ra chào
O kia ốt dột má đào
Dù nghèo vẫn nét thanh tao Nội Thành
“Mình mua giúp họ nhé anh!
Ăn không hết, lại để dành tối nay”
Đúng ra phải ở vài ngày
Xem lăng Tự Đức, kỳ đài Văn Lâu
Cuộc đời sao lắm bể dâu
Hồn ma vua chúa, mối sầu mất ngôi
Kìa anh, lại cảm khái rồi
Công hầu khanh tướng cũng đời phù vân
Còi xe gọi, bánh lăn dần
Anh trên nét mặt có phần ưu tư.
Pham Doanh
______________________________________
Chuyến Tàu Đêm
Tàu vô Đồng Hới điêu tàn
Tiếng còi báo hiệu xé màn đêm đen
Sân ga hiu hắt ánh đèn
Thôi nhiều người xuống, mình chen làm gì
Gọi cô bé bán bánh mì
Cho em đỡ dạ, anh thì vẫn no
Thoáng nghe dân chúng đang lo
Ở Vinh lụt lội, bão to cấp mười
Đến Hiền Lương dạ bồi hồi
Một cây cầu nhỏ mấy đời chia ly
Quảng Bình Quảng Trị phân kỳ
Người Nam kẻ Bắc cũng vì chiến tranh
Giờ đây bóng lũy tre xanh
Lung linh ánh nước yên lành trên sông
Dựa anh mà ngủ cho ngon
“Và mong quên hết chuyện non nước mình” (TCS)
Pham Doanh
_________________
Ta,
người chưa diệt chữ Tình
Mong gì ngộ, giác
giữa thinh không này