Người nghệ sĩ
giam thân trong căn phòng gớm ghiếc
sống cho qua một kiếp người đơn chiếc
mà đời là giấc mơ dài lạc lõng giữa trần gian
Người nghệ sĩ nhặt lấy cây đàn
dạo ít âm thanh cho lòng ấm lại
Hồn như lạc vào khu vườn thơ dại
có hoa lá reo mừng lột xác sang Xuân
qua một thời tàn phá bởi thời gian
vườn bây giờ có những chồi non tươi mát
chúng đợi mặt trời lên để cùng múa hát
giữa khung trời rộn rã trong bình yên
khu vườn đầy hoa nở rất thản nhiên
gió đầu mùa hôn say đắm
nắng ấm lên cho sắc ngàn hoa thắm
người mỉm cười ôi một thoáng nhỏ nhoi!
rồi trong vô tình người nghệ sĩ đánh rơi
hồn vấp ngã trong âm thanh khi còn khi mất!
lạc rồi một nỗi niềm sâu kín nhất
hồn chập chờn theo từng nốt trầm khơi
khu vườn xưa nay rất xa xôi
những cội cây mọc lên mê hoặc
hồn người nghệ nấp vào sau bóng đêm đen đặc
vườn nay đã già và rừng đã bỏ hoang
Người nghệ sĩ ngưng tiếng đàn,
nghe nơi mình
những tiếng đập đều đặn của trái tim
tình yêu nào vẫn không tên
để hồn chìm vào giữa rừng đêm hoang dại
người buông đàn đôi mắt khép lại
thôi hãy ngủ yên .