nhớ gì đâu những lúc mưa rơi
ánh chớp bủa giăng giữa trời cuối mùa Hạ,
tiếng sấm rền vang làm giựt mình cành lá
rồi gió tạt mưa giăng ướt vội ướt vàng
đời như mưa như nắng
như một bóng mây trôi
Rồi một ngày anh sẽ ra đi như vậy thôi
để tất cả rơi vào trong khoảng trống
khi vui, lòng có bao giờ mong ngóng
cũng chẳng bao giờ cảm thấy quạnh hiu
còn trong cơn mưa chiều
lòng chầm chậm trôi
và không gian
chờ đợi!
Cơn mưa cuối ngày đã ngớt,
bóng tối phủ ngang
có một kẻ loay hoay dọn đồ nghề lỉnh kỉnh
sau một buổi chiều vội vã đã trôi nhanh