MÌNH ƠI!
Đã lâu rồi anh quên gọi: "Mình ơi!"
Bởi cuộc sống theo dòng đời mệt mõi
Lo manh áo và miếng cơm sáng tối
Nên hững hờ quên lời nói bờ môi
Đã lâu rồi anh quên gọi: "Mình ơi!"
Khi ước mơ luôn đi đôi hiện thật
"Mình ơi! Mình ơi!" Anh yêu Mình nhất
Chẳng bao giờ anh đánh mất Mình đâu!
(October, 2010)