Người đi có biết nắng tàn
Đêm, sương mới xuống trên ngàn trổ bông
Nh́n trời em biết mùa đông
Mây bay kín ngơ mênh mông, quạnh buồn
Mưa từ đâu cứ đổ tuôn
Cảnh buồn người cũng thê lương bội phần
Thế mà em chẳng phân vân
Một lần xin đoạn nghĩa ân kiếp này
C̣n đây những tháng ngày dài
Hoàng hôn xế bóng nay, mai cũng vừa
C̣n đây em chút hương thừa
Sẽ hoài ủ mộng duyên xưa nhớ người