Tinh khôi
Trời lập đông nhẹ pha màu nắng mới
Mùa lên cây xa lạ cả con đường
Lá đã trút màu xuân thì của tuổi
Gió là anh, ngây ngất những mùa hương
Rồi một hôm đứng bên bờ tục lụy
Còn say sưa như một thuở đã từng
Soi dáng mình trong mắt anh bỗng thấy
Hồn bây giờ trong suốt một màu Sương
Thế mới biết có gì là mãi mãi
Những mong chờ, khát vọng đã hư hao
Ta gặp nhau trên đường về, tìm lại …
Mộng tan rồi, ta mà ta có còn nhau?
Dòng thời gian có bao giờ ngưng chảy
Mà tình anh cứ bên lở bên bồi
Nước sẽ cuốn vô vàn … ra đại hải
Trầm tích đời lắng đọng những tinh khôi
TM