Mênh mang biển nhớ trong mùa bão
lênh đênh sóng nước một con thuyền
Tình như cơn gió Xuân tươi mát
đời như lộc nõn mới chồi lên
gió hãy đưa thuyền sang chốn ấy
một lần cho thỏa giấc cô miên
rồi lặng ghi đời lên trang giấy
để hồn thăm lại bến bình yên
Con thuyền sắt đi trong đêm tối
biết bao giờ ghé bến sao mai
trò nhân thế muôn đời hờn dỗi
hạnh phúc xa xăm khẽ đọa đày
Đã tự hứa là không khóc nữa
sao bỗng nhiên nước mắt đong đầy
thương chẳng phải là dăm ba bữa
thì cô đơn sẽ mãi còn đây