Đã biết lòng nhau qua đoạn trường
Xin người giữ mãi khúc yêu thương
Đừng buồn cho mằt đong tròng lệ
Có lẽ cuộc đời là vấn vương
Vũ trụ bao la một màu đen
Vô tình che chở những nhún nhen
Cho tình trở lại bên tường nhớ
Cho giấc mơ dài gọi một tên
Thao thức mình ta với xót xa
Gập gềnh , giông tố cứ lân la
Vòng tay thu hẹp từ hôm đổ
Biết trách ai đây chỉ trách ta !
Đoạn cuối cuộc đời không có đôi
Đầu trang , kết thúc là chia phôi
Tặng người phân nữa bài thơ cũ
Tiếc nuối , nghẹn ngào cũng vậy thôi
Trượt dấu cuộc tình in sẹo sâu
Bàn tay cào cấu cố quên sầu
Đêm sương lạnh quá bờ vai nhỏ
Lạc lối mình ta bến mộng đầu !