MỘT LẦN XIN GẶP CỐ NHÂN
Bước chân trở về lại mái nhà xưa
Tim muốn thấy một người bên khung cửa
Trông rộn rã vui tươi và hớn hở
Ôm tôi vào lòng để khóc trong thơ
Nhưng buồn đau sẽ ập đến bất ngờ
Nếu người xưa không còn chờ tôi nữa
Trên lối cũ toàn rêu xanh bụi phủ
Bóng người thơ mãi khuất nẻo xa mờ
Trời đất buồn như đang độ vào Thu
Con én nhỏ vừa bay đi tìm tổ
Chân rối bước về đâu bờ bến đỗ
Em nơi nào sao chẳng đến tìm nhau
Biết hồn anh lang bạt khắp địa cầu
Lòng nặng trĩu trăm ngàn điều muốn hỏi
Chồng thư cũ nay vẫn còn như mới
Những đêm buồn theo vào tận giấc mơ
Xin ngày sau khi gặp gỡ tình cờ
Em đừng trốn như thưở vừa ước hẹn
Cứ e ấp trối quanh và bẽn lẽn
Nhưng phải thề luôn ở cạnh bên anh
Đêm dài qua giấc mộng bỗng tan tành
Căn phòng vắng bơ vơ giường chiếu lạnh
Người trông mong vẫn chỉ là ảo ảnh
Nỗi buồn đau âm ỉ mãi không lành
Mười năm qua tim canh cánh nỗi sầu
Tình gom lại chỉ vài dòng thơ cũ
Những cơn mơ chập chờn trong giấc ngủ
Mộng hẹn hò chua xót nỗi thực hư
Một ngày mai khi hơi sớm sương mù
Hồn thơ chết giữa một cơn sinh tử
Em sẽ thấy trong Trời đêm đen phủ
Chiếc lá cuối cùng rụng giữa tàn Thu ...!
hihiii... rảnh rỗi lấy cảm hứng từ nỗi vất vả tìm kiếm của anh em làm bài này , đừng có la em nha :))