Phút chia tay có gì nói đâu anh
Môi mặn đắng nên lòng đành giữ lại
Bước ra đi cho hồn thôi trống trải
Hụt hẫng vô cùng khi mãi song song
Nói ra lời nào đâu phải trách anh
Vì thực tế đã vô tình tồn tại
Em không muốn làm bóng hình khờ dại
Níu anh hoài trong tội lỗi ăn năn
Thôi em đi xây đắp mộng riêng mình
Trong buổi sáng bình minh vàng rực rỡ
Cả những chiều khi hoàng hôn vội đổ
Cứ ngỡ bên mình một bóng trăm năm ...