Ngày xưa có nhánh thuộc bài trêu anh
có một nhánh thuộc bài nhỏ xíu
lìa bách tùng, rơi níu chân em
vậy mà cũng nhặt làm rèm
rủ nhau che nắng, cố chen đầu vào
cành bé tẹo làm sao rộng đủ
đi rõ gần nên cứ chạm vai
lại thêm cái sợi tóc dài
thừa cơ gió qủy quái bay đến gần
tà áo trắng cuống cuồng chân lạ
nét ngây thơ sa ngã vườn đào
nắng hanh
(cám dỗ gì đâu!)
cúi gần xuống ...
cụng trán ...
dau tỉnh người
ngày xưa ...
khỉ !
nghịch thế thôi !
tm;)
---
Chuyện nhánh thuộc bài
che chung nhánh thuộc bài nhỏ xíu
đầu cụng đầu, tay quíu, chân run
ửng hồng đôi má (dỗi hờn ?!)
chớp mi, chạm mắt, nghe hồn xuyến xao
vài sợi nắng tơ màu vàng lụa
xuyên qua cành, nhảy múa trên vai
giơ tay bắt nắng,
hụt hoài!
(hay vờ bắt hụt ?)
chạm tay, giật mình ...
ngày xưa ấy, cảm tình chỉ thế
rất ngây thơ, chẳng thể là yêu
cớ sao dạ vấn vương nhiều ?
nhớ người dưng khác họ
yêu thuộc bài
lk
---
ngày xưa, có nhánh thuộc bài
nghỉ tức cười, một ngày lười biếng
mãi chơi rong, quên chuyện trả bài
cuống cuồng!
(miệng nhẩm một, hai)
ấy!
bao chữ,
số,
nhét ngay vô đầu
ngồi buồn so, đang rầu thúi ruột
nhỏ bạn thân thông suốt,
(ra tay...)
đưa tôi chiết lá thuộc bài
ép vào trang vở,
(một, hai vô liền)
tuổi ột dột, chẳng phiền, chẳng não
thưỏ học sinh, tà áo thướt tha
kẻng vừa vang, chúng đổ ra...
cổng trường, nhóm bốn, nhóm ba... (xì xào)
Bảo Trân