Em đã trách hờn Trăng
sao ngủ muộn!
vào một đêm thức trắng đón Trăng lên
Em đợi Trăng,
đợi từ lúc hoàng hôn
nắng đã tắt
vầng Trăng chưa chịu tới!
Em đã trách hờn Trăng
sao lầm lỗi!
quên cả Trời đơn chiếc với sao hôm
mặc sông Ngân lặng lẽ thấm vào hồn
và lấp lánh giọt sầu đêm thao thức
&
Em đã trách hờn Trăng
đêm mùng một
nét kiêu kỳ Trăng hỡi mảnh trăng vơi!
có chút chi tinh quái ở nét cười
em ngủ sớm
để mặc Trăng hờ hững
Em đã quyết dặn lòng không Trăng nữa
dỗi năm đêm,
mười đêm,
mười lăm đêm
mặc cho Trăng gieo ánh bạc bên thềm
mặc cho ai đến bên song đợi mãi
&
đến đêm sau bão lòng không thổi nữa
lòng không sao,
em đến tựa bên song
Trăng vẫn đợi chờ em,
vẫn thủy chung
trên cành liễu
trăng treo trăng mười sáu