Cô Hai ơi ..
Chiều nào cũng thấy cô thơ thẩn
Ngồi một ḿnh ngắm cảnh hoàng hôn
Ḷng ôm một nỗi sầu vương
Chắc cô Hai để sợi thương vướng vào
Tui cách cô cái rào trước ngơ
Nh́n cô Hai tui lỡ thương thầm
Tóc dài cô xơa quyện quanh
Sợi nào bối rối bay sang bên này
Mắt cô tṛn như nai ngơ ngác
Môi cô cười tươi thật là xinh
Nhiều khi tui muốn tỏ t́nh
Nhưng tui sợ cô làm thin thẹn thùng
Chắc tui như hoàng hôn đỏ rực
Vừa hiện lên rồi chợt tan dần
Mấy đời gương vỡ lại lành
Bao giờ tui được duyên lành cùng cô ?
Chiều mai tui hẹn cô cùng ngắm
Cảnh hoàng hôn ở tận Mỹ Luông
Nghe đồn ở đó đẹp hơn
Chờ mặt trời lặn ḿnh chống xuồng về ngay
Cô Hai à .. cô Hai nhớ tới
V́ chiều mai bữa cuối ta gần
Mốt tui lên tận thị thành
Mài công kinh sử công danh bản vàng
Cô chẳng ai ngắm hoàng hôn nữa
Hỏi ḷng cô có nhớ đến tui ?
Chờ vài năm nữa cô ơi
Học xong tui sẽ ngơ lời trầu cau
Ḥ .. ơ ..
"Ngó lên trời, trời cao thăm thẳm
Ngó xuống đất, đất rộng thênh thang"
Anh mà không cưới đ+ợc nàng
Anh thề anh sẽ bỏ làng đi tu .. hihi .. hay ..
(Anh về Châu Đốc núi Sam trầm ḿnh .. )
TN :)