Mái ấm tận rừng sâu
vườn sau thung lũng hồng
nắng chiều hây đôi má
dáng nhỏ tựa bên song
bên nhau từ dạo ấy
anh trầm tĩnh như đêm
chỉ cười bằng đuôi mắt
em cứ bảo anh hiền
em cả ngày nhí nhảnh
đôi mắt ngợp trời Xuân
có nhau đời đẹp lạ
sống trong cảnh thanh bần
buổi sáng em làm bếp
hiên sau nắng dần lan
sương sớm anh nhặt củi
nghe suối nhẹ trên ngàn
gió đầu mùa mơn trớn
chải mượt tóc thông xanh
đôi bướm vàng nhẩy múa
nhịp nhàng qua lối quanh
rồi một chiều kỷ niệm
nhạc t́nh đă ra đi
anh rời xa mái ấm
trời giăng sầu biệt ly
rừng sâu giờ u uẩn
em đă biết trầm ngâm
lệ buồn vương trong mắt
men đắng lẻn về tâm
anh đă đi măi măi
biết c̣n nhớ em không
có bao giờ trở lại
cho em thôi ngóng trông
(Thơ bỏ dở dang 8 năm qua, không biết trước có ngày viết tiếp đoạn kết!)