Có lẽ giờ em sẽ tập làm thơ
Khi mình đã không còn gì để nói
Từng ấy tháng, từng ấy năm chờ đợi
Mối tình đầu vẫn chưa thể nhạt phai
Thời gian qua như giấc ngủ thật dài
Chợt tỉnh dậy vẫn thấy mình cô lẻ
Lại muốn nhớ về một thời đẹp đẽ
Mười sáu năm mà cứ ngỡ hôm qua
Cứ ngỡ rằng ngày ấy vẫn chưa xa
Cứ ngỡ rất gần, đưa tay là với tới ..
Cứ ngỡ chỉ cần em gắng tâm chờ đợi
Mình mất nhau rồi, mãi mãi, anh ơi ..
Từng ấy năm bao vật đổi sao dời
Chưa thể xóa bóng hình ngày thơ dại
Nỗi nhớ ấy, hôm nay, và mãi mãi
Em sẽ gom nhặt lại, gửi vào thơ ..