Đã không còn chờ đợi trong mong manh
Niềm khắc khoải cũng trở thành tuyệt vọng
Thì còn chi để mà trông với ngóng
Hết hạn rồi ngày nhung nhớ trao em
Anh không còn vung xới được gì thêm
Bởi tất cả em vùi sâu dưới mộ
Và tim em cũng đã không còn chổ
Cho anh nương khi mưa bão trong lòng
Con thuyền nào chẳng rời bến sang sông?
Làm sao trách em xuôi dòng trôi mãi
Đành rằng thế, em chẳng hề ngoái lại
Mặc bến xưa vẫn khờ dại trông chờ
Theo thời gian tất cả chỉ là mơ
Anh không trách hay giận hờn chi nữa
Và cũng không làm được điều đã hứa
Sẽ yêu em dù hết hạn qua ngày
Nhưng vẫn yêu cho đến hết đêm nay...!