Em chẳng nghĩ ḿnh có lúc sẽ làm thơ
(Bởi vẫn biết ḷng ḿnh khô khan quá)
Nhưng câu chữ cứ cồn cào đến lạ
Bao nỗi niềm ḿnh chẳng thể trao nhau
Tận hôm nay, và đến cả mai sau
Em vẫn nhớ anh như chưa từng nhớ
"T́nh chỉ đẹp khi c̣n dang dở"
Lời trẻ thơ giờ nhói thắt trong tim
Bao nhiêu ngày mới đủ một lần quên
Bao nhiêu đêm mới nguôi đi nỗi nhớ
Cả một đời đợi một lời thổ lộ
Đủ chưa anh, như thế đă dài chưa ..
Mười mấy năm giờ gói lại một ngày
Em đâu biết, bởi v́ anh không hỏi
Chờ cho hết cái thời hay giận dỗi
Đến bây giờ ḿnh đă chẳng c̣n nhau
Từng ấy năm mới hiểu được t́nh đầu
Bao nhiêu nữa ḷng mới thôi day dứt?
Giữa những bộn bề lo toan thường nhật
Trong em vẫn dành một chỗ, cho anh ..
Thơ em vẫn dành một chỗ cho anh
Cho dù năm tháng, núi sông cách trở
Có thể cuộc t́nh này luôn dang dở
Nhưng trái tim này măi măi c̣n yêu ...