Lòng bỗng nhớ buổi chiều Thu năm ấy
Phút ban đầu đã bùng cháy tình yêu
Dáng thướt tha và ánh mắt mỹ miều
Anh khẽ gọi là người yêu muôn thuở
Em thẹn thùng và thường hay mắc cỡ
Nhoẽn miệng cười má ửng đỏ làm duyên
Em là ai ? Có phải là nàng tiên ?
Trong cổ tích mỗi từng đêm anh đọc
Gió vô tình khẽ lây nghịch làn tóc
Bồng bềnh trôi như trêu chọc tim anh
Để từng đêm trong giấc mộng thâu canh
Anh ôm ấp bóng hình quanh gối ngủ
Em là ai ? Để lòng anh nhung nhớ
Yêu dấu ơi! Muôn thuở vẫn là em
Và từ đây anh xin mãi yêu em
Yêu say đắm, yêu triền miên, da diết ...
PQ