Đêm qua trăng sáng bên thềm
Nhớ em, anh chẳng biết tìm đâu ra
Nên đành làm kiếp Cuội già
Một đời chỉ biết Hằng Nga, là nàng
Đêm qua anh trốn trần gian
Lạc vào cõi mộng địa đàn tìm em
Hương xưa trên cánh môi mềm
Đã dìu anh bước trong đêm lạc loài
Mắt em như ánh đèn soi
Dịu dàng nhưng hẳn là nơi dịu kỳ
Lần theo dấu tích, anh đi
Cố tìm cho được những gì của nhau
Đây rồi hương tóc ngọt ngào
Cuộn bao nhung nhớ ta trao êm đềm
Và đây thân xác dịu êm
Khiến anh bao bận đắm chìm, ngất ngây
Không gì bằng nỗi đọa đày
Tĩnh sau giấc mộng, cơn say vẫn còn
Nhớ em lại nhớ nhiều hơn
Vòng tay càng thấy cô đơn rã rời...