rừng
tôi giấu rừng sâu trong đôi mắt
bao cành gai gờn gợn nỗi buồn
rên nhẹ nhàng, tiếng gió nhẹ buông
ơi gần gũi rừng ơi, nỗi nhớ
rời bỏ tôi nơi vùng chữ vỡ
giữa thinh không rơi lạnh tiếng cười
mái hiên đời rách nát tả tơi
thơ bỗng chốc nhọc nhằn tiếng thở
nơi ven rừng nhặt gom giấy nợ
(trả cõi này, thoát nợ cõi sau ...)
hỡi người tình và hỡi tại sao
hai thế giới nhập nhằng chi một ???
tia nắng thưa, vòng tay hời hợt
tóc mây đan rối rắm sợi tình
giữa mảnh ngày tâm khát lưu linh
sao không gọi bằng tim loạn nhịp
hãy ôm tôi bây giờ còn kịp
(rừng đổi màu, tôi hết là tôi ...)
môi và môi chạm nhẹ rồi thôi
(tôi đủ ấm trong chiều đông lạnh ...)
dang đôi tay, mở lòng chóng vánh
ủ đời nhau một thoáng monh manh
cùng phá hư hai trái tim lành
nên cuối kiếp giấu rừng trong mắt
tay bó gối cuộn lòng hiu hắt
rừng dày, thưa ... lạc mãi cõi người ...
htc