Người thương ta nửa trái tim thôi
Ta lại trót say Người quá đỗi
Ôm Thánh giá căng mình chịu tội
Nhỏ máu tươi từ trái tim buồn
Tháng năm làm lạnh giá nhiều hơn
Vẫn không muốn thấy hồn tỉnh lại
Rồi cố sống với lòng khắc khoải
Chờ đợi gì phía trước tương lai !
Vượt bão giông lẻ cánh mệt nhoài
Cứ mải miết phương trời vô vọng
Có nhiều đêm thấy lòng trống vắng
Nỗi buồn trào đọng nét mi khô
Hãy dối gian đừng chút nhân từ
Dìu ta tới cuối bờ tuyệt vọng
Cho mê say chẳng ngày tỉnh mộng
Kiếp phù du yêu hóa đui mù
Mũi tên nào Người bắn hư vô
Ta ngơ ngác vô tình ngã ngục
Ôm trái tim rỉ hoài đau nhức
Lết cuộc đời như thể mượn vay
Tình của Người chỉ thoáng mây bay
Ta cố chấp điều vô cùng thực
Nên đón nhận vô vàn háo hức
Mặc ngày mai đau khổ chất dda^`y