chỉ mưa với mưa với mưa
mùa hạ
những cặp mắt thoang thoáng kẹp giữa chiếc mũ và tấm khẩu trang
vội vă dạt vào hiên nhà
quán café chợt đông
con đường chợt vắng
mùa hạ buổi chiều doạ dẫm cơn giông
ùn gió
ùn mưa
nhanh như bắt đầu
mùa hạ buổi chiều internet bị đứt mạng
em rớt từ những mơ mộng viển vông xuống màn h́nh trắng
căn pḥng ngóng ra mùa hạ ngoài kia
cứ lấp loáng gương mặt anh
nét đẹp như tượng Hy-lạp
dẫu cho anh quên béng những mùa đông mùa xuân lây rây mưa
mùa hạ người ta xa nhau
như một lời hát cũ
mùa hạ có cơn mưa rào
dội không sạch những điều người hay thích quên quên nhớ nhớ
mưa
tất cả những ǵ em có
đong đưa ngoài cột điện
buổi chiều mùa hạ như ngày cuối cùng của mưa
không giận không buồn không vui không lạnh
không nóng như cái máy tính
chỉ mưa với mưa với mưa...
Đoàn Minh Châu
19.5.2008
trích từ TienVe