Tỉnh giấc
Duy Định
Chẳng bần chẳng phú chỉ ương ương
Số cực phải cày mới có lương
Tuổi già đã đến, còn chưa hưởng
ThờI trẻ qua rồi, cứ mãi cương
Nhìn lại hình hài, mai phủ tuyết
Ngó qua thân tứ, liễu hàm sương
Danh vọng tiền tài nay quá muộn
Sao không tỉnh giấc, nợ nần buông