Từ khi hết giận, hết hờn
Tôi như là kẻ lên cơn bệnh nghiền
Nghiền yêu em đến cuồng điên
Yêu cho mây gió than phiền vì ta
Yêu cho cây cổ thụ già
Bỗng nhiên trẻ lại, hóa ra liễu đào
Yêu cho nước ở trong ao
Cuồng dâng nỗi sóng thoát vào đại dương
Yêu đi để biết thiên đường
Không như cổ tích ta thường truyền nhau
Chỉ cần môi, mắt ngọt ngào
Nhìn nhau, ta đã lạc vào thiên thai
Em ơi,
Cuộc đời có được bao ngày
Sao ta không sống hôm nay hết lòng
Yêu đi cho thỏa cơn ngông
Để tim sưởi ấm bằng dòng máu yêu