Lại thứ Sáu, trong chiều vàng chênh chếch
Có hai người vừa mới hết yêu nhau
Chắc đã qua thời âu yếm ngọt ngào
Nên quay bước ngoảnh đầu đi rất lẹ
Người đứng lại mắt nhạt nhòa cay xé
Tiếc cuộc tình theo ngã rẽ chia đôi
Thế từ nay người cách biệt người rồi
Còn ký ức, có phai phôi không nhỉ ?
Lòng tự hỏi, đứng lặng yên suy nghĩ
Không cho mình phải quỵ lụy người kia
Nhưng cớ sao nước mắt vẫn đầm đìa
Người con gái khóc, tình chia hai lối
Kẻ quay lưng, đã bước đi rất vội
Chút chạnh lòng điều tội lỗi vừa gieo
Chuộng vinh hoa, xem cái nghĩa bọt bèo
Và cứ thế đã cuốn theo cơn lốc
Chiều thứ Sáu trong dòng người xuôi, dọc
Có tâm hồn ngược truyền dốc đổ ngang
Nơi ngả tư đường, tên gọi... phủ phàng
Người con gái, chuyến xe không bến đổ
.....