Anh không còn gì nữa để cho em
Như chiếc lá rơi bên thềm héo úa
Như mùa Đông đang ngập ngừng ngưỡng cửa
Phủ trên mình bông tuyết trắng chiều hoang
Không thể nào chia bớt em, thời gian
Bởi từng phút trong ngày còn xót lại
Anh chắt chiêu để dành khi ân ái
Thì còn gì mà em phải chờ mong
Anh không còn lãng đãng như dòng sông
Cứ cuốn quít theo những dòng nước xoáy
Em kiêu sa nhưng lòng anh vẫn vậy
Bởi yêu rồi tha thiết một mùa Xuân
Em không cần vì thế phải bâng khuâng
Đời còn lắm những ân tình mới lạ
Anh thì không, tim dường như chai đá
Mặc cho đời, cây kết lá đơm bông
Em có hờn, có oán trách anh không?
Van em nhé, anh không còn gì nữa
Không là nơi cho em làm điểm tựa
Con tim này còn một nửa thôi em