Anh không hiểu vì sao thơ chẳng tới
Hãy giúp anh, dẫu anh gởi cánh tình
Khi chiều xuống, hay mỗi sáng bình minh
Đầy lời lẽ, tỏ tình đầy thương nhớ
Đừng trả lời, dẫu anh gởi mảnh vở
Hãy giúp anh, đừng gở mối tơ vò
Đừng trả lời, với lời lẽ âu lo
Xin em hãy, giả đò như chẳng nhận
Thơ anh gởi, lời lẽ như hờn giận
Đừng trả lời, đừng bận tâm chi hoài
Đừng trả lời, dẫu lời lẽ đắng cay
Xin em hãy, bịt tai như chẳng thấy
Thơ anh gởi, dẫu lời thơ giận lẫy
Đừng trả lời, đừng thấy thế mà thương
Đừng trả lời, dẫU lời lẽ chán chường
Xin em hãy, con đường em...em bước
Thơ anh gởi, trách hờn lời hẹn ước
Đừng trả lời, dẫu lời ướt vành mi
Hãy giúp anh, đừng gởi trả làm gì
Thơ anh gởi, có đi không người nhận
Em yêu ơi, xin em đừng hờn giận
Cho tình mình, duyên phận kiếp người phàm
Dẫu mai này, anh trách móc than van
Xin đừng nhận, hãy vội vàng xa lánh
Em yêu ơi, anh nào phải Thần thánh
Đừng trách anh, hãy tránh đừng trả lời
Cánh thơ này, anh gởi giữa trùng khơi
Không người nhận, thơ rơi...không người nhận