Quán Khuya
Thành phố về đêm đã nhạt đèn
Người còn nán lại quán buồn tênh
Chai bia rót cạn, nằm ngang ngửa
Bao thuốc không còn, đứng váo vênh
Phố xá hai bên đang đóng cửa
Xích lô vài chiếc vẫn chờ canh
Gọi cô con gái thu tiền nước
Lại một lần say quá nửa đêm.
____________________________________
Hẹn người
Quán hẹn ven sông, quán hẹn người
Người quên không đến để chiều rơi
Cà phê đắng miệng lòng mong nhớ
Thuốc lá vàng tay ngón thả lơi
Trăng chiếu dòng sông trăng ảo thị
Mộng du trần thế mộng ru đời
Nghe làn gió lạnh tràn tâm khảm
Uống cạn tách trà đứng dậy thôi.
______________________________________
Quán ven sông
Ngày nào cũng ghé quán ven sông
Uống chịu vài ly, nợ mấy đồng
Cô chủ dịu hiền châm rượu quý
Khách say ngất ngưởng thả thơ ngông
Tính cô lo những điều thực tế
Lòng khách mơ toàn chuyện viển vông
Vậy chứ một ngày không gặp mặt
Có người ngóng đợi, có người trông .
______________________________________
Quán vắng chiều hôm
Quán vắng chiều hôm đến lạnh người
Cánh diều hiu hắt sáo chơi vơi
Nhấp nhô ngọn sóng bèo trôi dạt
Lấp lánh vòm cây nắng nửa vời
Bụi đỏ vồng xa trên quốc lộ
Khói lam tỏa nhẹ phía lưng đồi
Cạn thêm bầu nữa rồi thôi nhé
Uống chịu một lần chủ quán ơi .
______________________________________
Chờ đợi không cùng
Dù không hẹn anh vẫn mong em đến
Cứ ngóng trông một ảo diệu bất ngờ
Dáng ngập ngừng em bước qua khung cửa
Để chuyện tình không phải chỉ là mơ
Anh ngồi đếm từng giờ rồi từng phút
Bàn chung quanh đã thay khách mấy lần
Bao thuốc lá sắp vơi gần một nửa
Cho đợi chờ như sương khói phù vân
Em không bắt được lời tha thiết gọi
Anh phát đi trên làn sóng siêu hình
Tần số đó vì người không cảm nhận
Thôi cũng đành mang tâm tưởng điêu linh
Suốt một đời anh đi tìm ảo ảnh
Chắc là điên nên không hẹn, cứ chờ
Biết nơi đó có em nhưng chẳng đến
Nên một mình trong quán nhỏ bơ vơ.
____________________________________________
Hoàng hôn hiu quạnh
Ven sông quán nhỏ ngắm hoàng hôn
Chợt thấy cô đơn choáng ngập hồn
Những quãng đời xưa giờ nhớ lại
Như bình minh sánh với hoàng hôn
Những ngày hai đứa có bên nhau
Chỉ thấy đời vui, chẳng biết sầu
Màu nắng trong như màu mắt biếc
Em giờ trôi nổi ở nơi đâu ?
Đời mình có phải xế chiều không
Kỷ niệm còn chăng chỉ chuyện buồn
Tựa áng mây trôi về viễn xứ
Cho dù thệ ước giữ lòng son
Trời chiều đã tắt nắng hoàng hôn
Thôi hết còn đâu những giận hờn
Dù muốn được em hờn giận mãi
Hơn giờ, hiu quạnh giữa miền buôn.
__________________________________________
Một chuyện tình không may
Món ăn hờ hững đũa buông xuôi
Bao ly cạn mãi dại bờ môi
Trăm điều muốn nói nhưng lời nghẹn
Tha thiết bao nhiêu cũng muộn rồi
Quán lạnh mình anh bóng đơn côi
Say sưa một bữa cuối trong đời
Điên cuồng muốn giữ thời gian lại
Đừng sáng cho ta khỏi mất người
Ly rượu giờ đây đứng lẻ loi
Chính tay ta rót, tự ta mời
Không ai bên cạnh khi ta uống
Rượu đổ chan hòa cũng thế thôi
Ai rót cho ta chén rượu đầy
Có ai nhắc nhở kẻo ta say
Ai trao khăn nóng khi sương lạnh
Ái ngại ta về dưới mưa bay
Sao lại gặp nhau mãi lúc này
Là lúc đời không thể đổi thay
Thuyền ai cũng đã qua sông nước
Tự dối lòng mình hạnh phúc đây
Xoay cốc trong tay cốc hững hờ
Mong tìm được lại vết son khô
Ghé môi ta uống trong nỗi nhớ
Ánh mắt em cười tựa giấc mơ
Nhưng đó chỉ là mơ đấy thôi
Vì mai ta cách biệt nhau rồi
Ngày sau khi trở về chốn cũ
Biết có cùng em được sánh đôi
Thôi tỉnh lại đi kẻ dại si
Cuộc tình mây khói tiếc thương chi
Quen nhau tháng bảy mưa ngâu lạnh
Tránh được làm sao cảnh biệt ly
Ba mươi ngày ấy thoáng qua mau
Một mối tình chưa vẹn với nhau
Saigon ơi sao ta về lại
Về lại làm chi nhận nỗi đau
....
Hôm nay đi giữa đất trời Âu
Chân bước lang thang dạ nhức đau
Người em ở lại quê hương đó
Chia bớt cho ta nửa gánh sầu.
__________________________________________
Nỗi nhớ chốn bưng biền
Ngày hôm nay chốn bưng biền họp chợ
Anh dừng chân, ghé lại quán bên đường
Nắng vàng soi lóng lánh những hạt sương
Anh lại nghĩ về em, người em nhỏ
Chắc bây giờ em bên phương trời đó
Đã yên lòng với hạnh phúc trong tay
Đã quên người nơi gió bụi chân mây
Ai có hỏi chắc lắc đầu chẳng nhớ
Ngày hôm nay chốn bưng biền họp chợ
Anh dừng chân, ghé lại quán bên đường ...
__________________________________________
Túy Ca - Tình Khúc Người Say (10)
Dáng người lãng đãng trong sương
Dừng chân ghé quán bên đường nghỉ ngơi
Xa xa mây xám lưng đồi
Gọi thêm bầu rượu,
cạn rồi,
chưa say
Chiều biên cương sắp hết ngày
Bụi mưa lất phất, hàng cây nhạt nhòa
Khói lam vương vấn mái nhà
Khói lam vương vấn mái nhà ... không tan.
__________________________________________
Là để quên sầu
Còn mãi trong ta nỗi ngậm ngùi
Lâu rồi nào biết có niềm vui
Em về bến lạ lòng chôn kín
Bóng nhỏ đêm tràn lệ gối rơi
Anh vẫn lang thang đường cát bụi
Cuộc tình vô vọng đã tan rồi
Có những lần say trong quán trọ
Là để quên sầu đó em ơi.
Phạm Doanh