Biển hôm nay thật vắng bãi không người
Tôi một mình giữa trời đêm gió lộng
Nghe sóng vỗ lời tình ru thầm lặng
Vọng vào hồn thăm thẳm cõi bình yên
Xin một lần trong giây phút tìm quên
Để tôi quyết được lòng không nhớ nữa
Những đêm tối hồn đi hoang gõ cửa
Tiếng thét gào vang vọng vỡ khoảng không
Dù bên trong đang yếu đuối vô cùng
Nhưng không muốn tim lại buồn nức nở
Kỷ niệm xưa, ký ức nào muôn thuở
Giờ đã xa , vậy nhớ nữa làm gì !
Mùa Thu buồn theo chiếc lá bay đi
Sao gặp gỡ chẳng dám nhìn vô mắt
Sợ yêu thương sẽ trào dâng quấn chặt
Hay lạnh lùng lại se thắt trái tim
Năm , mười năm, hoặc suốt kiếm đi tìm
Chân lê gót, thấy bước mình đã mỏi
Tình Người đó vẫn như Trăng mời gọi
Quá lung linh nhưng ảo ảnh vô hình
Rồi ngày mai trong ánh nắng bình minh
Chỉ còn chăng nỗi chơi vơi khờ dại
Những mùa Đông sẽ vô cùng tê tái
Lại một mình lặng lẽ lối đi về
Xin giã từ dù tha thiết si mê
Lòng cố quyết một lần ra đi mãi
Trả Người về với tình yêu thực tại
Một bóng hình ... nào đâu phải là tôi