Ngộ
Buổi sáng đi ra thở cái ph́
chạy ra đường ngựa phi đường xa
buổi tối đi về thở cái phào
nằm phè cánh nhạn mở mắt thao lao
tối ngủ nhớ ǵ sao thở hắt
không khói sương sao nhuộm trường giang
con đường mỗi ngày qua và lại
cũng cỡ chừng một mảnh giang san
sáng mai lại thở ra cái phọoc
nhớ ông trọc đầu gơ kinh ê a
coi chừng bữa nào tui cũng dzị
khoác áo cà sa mầu mỡ gà
để đi khất thực từng thiên hạ
hỏi ra thở hắt hay thở vô
có ǵ ṿng vo hoài thiếp thiếp
biết đâu có bữa hết trọc đầu
Ngộ