Nước mắt nào tôi khóc trăm năm
Như cơn sóng già nua mộng mị
Khi bão tố mờ trong tâm trí
Biển bình yên đang hoá cuồng phong
Người quên rồi còn nhớ gì không ?
Sao làm đắm con thuyền bé nhỏ
Bơ vơ quá chưa bờ bến đỗ
Trôi nghập nghềnh giữa thác chênh vênh
Đôi bàn tay bám víu ân cần
Làm sao lỡ đem tình san sẻ
Đau đớn quá như loài hoa bé
Đang oằn mình dưới gót thế nhân
Đêm dài thêm chẳng thấy bình minh
Lửa lòng tắt mặt trời không mọc
Chỉ còn nghe loài giun dế khóc
Hình như tâm đã xuống mộ phần
Nợ ân tình xin trả cho xong
Thôi một kiếp không tròn ước hẹn
Buổi ngày mai chẳng còn đích đến
Tôi thành ra tượng đá vô hồn
Dĩ vãng nào cũng cứ đem chôn
Theo chiếc lá đã vàng phai nhạt
Nếu vô tình chợt nghe khúc hát
Xin lạnh lùng chẳng nghĩ gì hơn
Vàng võ rồi lời cũ rêu xanh
Sương khói quá những gì ảo ảnh
Lệ tình rơi cũng hồi khô cạn
Chỉ trái tim run rẩy không ngừng...