Cho ta xin khoảng trời chung còn lại
Viết đến người, tạ lỗi một trăm năm
Ta đã đi, đời lặng, bước âm thầm
Người khoát áo tránh đông cùng ai, khẽ
Một trăm năm, để rồi trăm năm nữa
Ta và người trước mắt chỉ hư vô
Cho ta xin ngày tháng thật mơ hồ
Ngồi viết lại tình yêu mình chật vật
Những bước ngắn dài tìm ra sự thật
Ngõ cụt u mê lặng lẽ một mình
Cứ tưởng là suốt kiếp mãi nín thinh
Hồn thơ lại tuôn trào nhung nhớ cũ...
Ta đã quên rồi vẫn chưa hết sợ
Một mai này khơi lại thú đau thương
Một mai này có gặp ở cuối đường
Xin đôi lát nhìn nhau bằng mắt lạ
Để tưởng trăm năm đến rồi, hoá đá
Lại tái sinh làm hai kẻ lạc đường...