đôi mắt ấy lang thang giữa trời
bỗng lạc vào tâm trí của tôi
để mỗi lần tôi dùng cây bút
nguyệch ngoạc chi tôi lại ghép lời
ai bảo em có đôi mắt huyền
ru hồn vào giấc ngủ triền miên
và sưởi ấm bao nhiêu mộng đẹp
đêm gối đầu trên cảnh thần tiên
tôi đăm chiêu đôi mắt ngọc ngà
chiếu vào đời nhiều cảnh bôn ba
soi từng bước trên vùng đất lạ
răi khắp trần độ lượng thiếc tha
em khoe chi đôi mắt thật buồn
và ai gắn thêm hạt lệ tuôn
bầu huyền bí chứa đầu u uẩn
tâm sự người ai hiểu cho suôn ...!
ai tặng em đôi mắt mơ màn
sa xuống trần tôi vốn kẻ gian
c̣n đôi mắt kia là cửa ngục
nhốt đời tôi vào cơi hoang mang
Bảo Trân