Thơ thẩn đôi câu trút muộn phiền
có phải không người....mộng là duyên
chơi vơi một góc chờ mong tiếng
ngớ ngẩn suy tư buồn mấy phiên
Cớ sao người xa im lặng thế
để ngóng, để trông rồi ê chề
sao sáng hôm nay buồn chi lạ
ước gì đêm mãi để ngủ mê...
Lại thêm một sáng "buồn chi lạ"
cố vỗ giấc nồng từ đêm qua
nhưng ôi, mắt sâu thêm quầng tím
để mà nước mắt cứ trào ra
Trằn trọc suốt đêm....một tên gọi
và nhớ thật nhiều đến người ta
chút tình người gởi, ta quý lắm
nguyện cho mắt ai bớt nhạt nhoà....