vẫn cứ ngỡ
trăm năm tình miên viễn
chợt bất ngờ
vai trống một bờ vai
vá víu vội
nửa mảnh đời rách nát
đêm nguyệt cầm
đàn chùng phím phôi phai
mưa phố cổ
vấn vương đời lữ khách
bến đơn côi
sân ga nhỏ lạnh lùng
tàu chuyển bánh
bỏ quên người ở lại
sương ngậm ngùi
phủ tím cả thuỷ chung