Tiếng kẻng vang âm thanh sầu năo (complet)


Posted by Bảo Trân ..71..101.218 on Jan 26, 2007 at 04:48:58:

..tôi bước vào lớp khi học sinh chưa đến. Tôi và bà chủ nhiệm loay hoay chuẩn bị cho lớp cuối cùng của buổi học.

Khi tiếng kẻng vừa vang, cả nhóm học sinh lớp năm chạy ùa vào làm tôi choáng váng. Khi bà chủ nhiệm yêu cầu tôi làm bài diễn thuyết cho lớp của bà, bà đâu nhắc đến bao nhiêu học sinh.

Tôi nh́n lướt qua đám trẻ, đa số là học sinh bản xứ, chỉ thấy một bé gái á đông đang ngồi ở chiếc bàn ngay giữa lớp. Bé gái ấy có vẻ như nhút nhát và trầm ngâm. Và thế Tôi đă làm những ǵ cần phải làm trong lớp. Có vài lần tôi kêu bé để phát biểụ Giọng bé nói rất nhỏ và yểu điệu như nhiều bé gái á đông khác làm tôi có một cảm giác thân thiện hơn.

Và tiếng kẻng lại vang lên. Cả lớp đứng dậy và ùa ra sân. Họ hớn hở chạy theo nhau ra trạm xe buưt về nhà. Cũng như tôi ngày xưa, cả ngày chỉ mong được giây phút ấy để ra khỏi trường.

Trên đường bước đến băi đậu xe, tôi thấy bé gái ấy đang ngồi trên chiếc băng ghế trước cổng trường.

Tôi tiến tới và hỏi bé
- Bé đang chờ người nhà đến hả?
Bé dạ thưa:
- Bé đang chờ mẹ đến rướt
Tôi hỏi tiếp:
- Bé tên ǵ
Bé thẹn thùng trả lời với giọng rất nhỏ:
- Bé tên Tiffany, Tiffany Vơ
Tôi khen:
- Bé dể thương lắm...

Tôi định hỏi thêm, chợt có chiếc xe van màu xanh lá cây đậm đậu lại bên lề. Bé gái mừng rỡ và bỏ tôi, chạy về hướng xe ấy. Tôi liền hiểu rằng mẹ của bé đă đến. Tôi mỉm cười nh́n theo bé gái tung tăng. Tôi tiến với bé hướng về chiếc xe ấy, dự định sẽ nói vài câu giao thiệp với mẹ của bé. Nhưng người mở cửa xe không phải là mẹ của bé mà là một người đàn ông cao ráo. Tôi ngước lên nh́n mặt ông ta định rằng khen cô bé dễ thương ấy... ai nào ngờ được trước mặt tôi

là một người đàn ông, không phải...! là một người con trai của 14 năm về trước, một người con trai mà tôi đă từng yêu đắm đuối, một người con trai cũng đă từng chờ đợi tôi sau những buổi tan trường...


**************


Trâm ngồi chán ngán nh́n chồng hồ sơ trên chiếc bàn bé nhỏ, đang chờ Trâm cho vào máy vi tính. Trâm vừa làm vừa học ở trường HCC này cũng đă một tuần. Một cô bé mới bước vào đại học, không biết ḿnh sẽ học môn ǵ, cũng không biết ḿnh thích làm cái ǵ. Sau khi ra trường trung học, bạn bè mỗi đứa đi mỗi nơi. Đứa lấy chồng theo chồng, đứa đi vào trường đại học khác, đứa theo gia đ́nh dọn về tiểu bang khác. Trâm xin vào trường HCC này v́ gần nhà, nhưng thực tế, Trâm thích theo đám bạn vào trường NSCC hơn. Trâm đang ngồi chán năn, bỗng có một anh á đông ghé ngang, gơ lên bàn và tiếng động đă làm Trâm giật ḿnh.

Trâm bực bội, hỏi:
- Anh cần ǵ?
Anh kia thấy Trâm giựt ḿnh, không giữ đưỢc và bật lên cười làm Trâm lại bực tức hơn, Trâm gằn gọoc, hỏi lại:
- Tôi giúp anh được ǵ?
Anh kia, nguôi tiếng và trả lời vui vẻ:
- Xin lỗi, tôi muốn gặp Giáo Sư Droke, ông ấy có đây không?
Trâm trả lời trổng:
- Không có ... và Trâm quay mặt lại cái máy làm việc tiếp.

Anh á đông kia lưỡng lự, định hỏi thêm ǵ nữa nhưng thấy Trâm làm ngơ, có lẽ đă hiểu và ngần ngại bước ra khỏi cửạ

***

Trâm đang ngó quanh t́m cái bàn trống để ăn trưa, chợt có ai khều lên vai Trâm, Trâm quay lại và nhận ra anh á đông khi sáng đă làm Trâm giật ḿnh. Trâm lên tiếng hời hợt "chào" và quay mặt bỏ đi hướng cái bàn trống cạnh cửa kiếng. Anh á đông đó lẽo đẽo đi theo và bắt chuyện:

- Có phải cô là người Việt Nam?
Trâm trả lời miễn cưỡng:
- Phải
Anh kia, vẫn đi theo nói tiếp
- Anh cũng là người Việt Nam...
Trâm không nói ǵ lại, và tiếp tục đi. Khi đến bàn, Trâm đặt phần trưa xuống và cỡi chiếc áo lạnh ra máng lên ghế, Trâm ngồi xuống và không để ư chi đến anh kia. Phần anh kia rất tự nhiên. Anh ta kéo ghế ra và ngồi trước mặt Trâm, không cần xin phép. Trâm không để ư cũng không nói ǵ, chỉ bắt đầu ăn phần salad của ḿnh.

Anh kia kiếm chuyện hỏi
- Anh chưa thấy em bao giờ, em mới đến trường này hả?
Trâm lại trả lời trổng:
- Phải
Anh kia lại tiếp tục hỏi:
- Trước đó em đi học trường nào?
Trâm không trả lời và cứ tiếp tục ăn. Anh kia cảm thấy hơi ngại nên nói:
- Thôi, anh để em ăn. Hy vọng gặp lại em sau.
Trâm liền miệng:
- Bye
Anh kia mỉm cười và đứng dậy bước đi.

***

Trâm hối hả chạy vào lớp vẽ. Kẻng đă vang hơn năm phút, bây giờ Trâm mới t́m được lớp. Trâm bước xuống chiếc bàn cuối cùng trong lớp, v́ không ai ngồi ở đây Trâm sẽ được cả chiếc bàn để bài đồ của ḿnh ra. Trâm vừa ngồi xuống, bỗng có tiếng động ở cửa, mấy người trong lớp hướng nh́n về chiếc cửa. Trâm ngạc nhiên khi lại gặp anh á đông kia. Trâm cúi mặt xuống với hy vọng là anh á đông này đừng thấy Trâm. Không ngờ anh ta lại tiếng đến gần chiếc bàn Trâm đang ngồi và đặc chiếc cặp xuống cạnh chỗ Trâm, lên tiếng "chào" Trâm cười mỉm và chào lại.

Tiếng kẻng vang báo hết giờ học. Anh á đông này lại bắt chuyện:
- Đă là bạn học với nhau, anh tên là Dũng, em tên ǵ vậy?
Trâm cười mỉm và lại nói trổng
- Trâm
Trâm bước ra khỏi bàn và cũng biết anh này sẽ theo sau. Trâm không ngại, cũng không có ư bực dộc ǵ.

Anh kia lại nói tiếp:
- Trâm cho anh xin lỗi đă vô t́nh làm Trâm giật ḿnh hồi sáng
Trâm như có vẻ vui ḷng được chút chút và nói lại với cái giọng vẫn c̣n trổng
- Không sao đâu, hồi sáng Trâm cũng hơi mệt
Anh kia thấy Trâm vui hơn th́ dịp tiến tới:
- Trâm thích vẽ lắm phải không, Trâm thích vẽ cảnh hay vẽ người
Trâm mỉm cười, đáp lại:
- Trâm chỉ lấy lớp vẽ xem ḿnh có khiếu không, Trâm chưa bao giờ vẽ qua, nhưng Trâm rất thích nh́n phong cảnh.
Anh kia, bắt qua chuyện khác:
- Trâm định học ngành ǵ?
Trâm thở ra và trả lời
- Trâm chưa biết nữa, học thử vài môn rồi mới tín sau.
Trâm hỏi lại
- Anh đang học ngành ǵ?
Anh kia đáp lại:
- Anh đang lấy mấy lớp thương mại, có lẽ anh sẽ theo ngành đó

Và thế họ măi mê nói chuyện ... cho đến 1 năm sau, Dũng đă lấy bằng hai năm và chuyển qua UW để tiếp tục lấy bằng bachelor cho business degreẹ Trâm học sau Dũng một năm nên vẫn tiếp tục học. Tuy hai người học hai trường khác nhau và rất xa, nhưng họ vẫn gặp nhau mỗi ngày sau khi tan học. Dũng thường trở lại trường cũ để học bài chung với Trâm. Và gần một năm nữa cũng đi quạ Trâm chuẩn bị chuyển sang trường UW với Dũng.

Sau khi làm xong giấy lấy lớp, Trâm than với Dũng
- Em vẫn không biết là ḿnh nên theo ngành nào
Dũng chọc Trâm
- Em chảnh vậy th́ theo Business với anh đi
Trâm thụt Dũng một cái và nói
- Em nói thiệt. Em không giỏi tiếng anh nên theo ngành business chắc học không nổi đâu, rồi sau này ra trường phải cạnh tranh với người bản xứ nữa. Em không theo ngành đó đâu
Dũng im lặng và Trâm tiếp lời:
- Em thấy có nhiều người Việt Nam theo ngành kỹ sư, anh thấy em có được không?
Dũng lại chọc:
- Không được đâu, anh nghe mấy người lớn nói, mấy cô kỹ sư khó tánh lắm. Khi làm kỷ sư, mấy cô phải chịu mất duyên ít nhất là 10 năm.
Dũng cười ngạo và Trâm nũng nịu trả lời lại:
- Em đâu có thèm mấy cái duyên khác, có duyên với anh được rồi
Cả hai cùng cười.

***

Ba năm sau, giữa một trưa hè nắng chang chang. Tay Trâm cầm chiếc máy chụp h́nh đứng ngay băng ghế đầu ở trong Husky Stadium. Dũng đằng xa tiếng đến gần với chiếc áo và măo ra trường, cười cười nói nói. Trâm chạy đến ôm và hôn lên cái má của Dũng, và bảo "Chúc mừng anh, anh của em giỏi quá"

Dũng được nhận vào nhà Bank Washington Mutual ở Downtown. Ba tháng hè, Dũng và Trâm khắng khít bên nhau nhiều hơn. Dũng mở một trương mục cho hai đứa với dự định sẽ làm đám cưới khi Trâm học xong. Họ đi xem áo cưới, và dự hết mấy buổi họp nào để học hỏi thêm chuyện chung sống gia đ́nh. Trâm đổi tánh học nấu ăn và mỗi buổi tối Trâm chọn một món khác nhau cho Dũng. Trâm học làm bánh kem, học cấm bông. Trâm bảo với Dũng là Trâm sẽ tự tay cấm một b́nh bông thật lớn cho ngày đám cưới của hai đứa. Ba tháng hè này là ba tháng hạnh phúc nhất trong đời Dũng và cũng là ba tháng đẹp đẽ nhất của Trâm.

Thời gian qua đi, tiết thu lại trở về phố Seattle. Trâm trở lại trường cho năm cuối của ḿnh. bài vỡ ngày càng nhiều hơn. Cái senior project đă làm Trâm lo lắng mọi bề. Trâm không c̣n dịp để nấu cơm tối và ăn chung với Dũng nữa. Ngày nào sau giờ làm, Dũng cũng chờ Trâm tan trường ở thư viện Odergaard, nhiều khi Dũng ngủ quên trong trên chiếc ghế. Khi Trâm đến thấy Dũng gật đi, Trâm cũng đau ḷng. Dũng lại càng đau ḷng hơn khi thấy Trâm không c̣n nụ cười vui vẻ nữa và có phần hóc hác hơn. Dũng đă đi qua đoạn đường đời học sinh năm cuối cùng, nên Dũng rất hiểu và rất kiên nhẫn khuyến khích chờ Trâm.

Thời gian qua mau, cũng đến niên học cuối cùng. Niên học để cho mọi học sinh tranh nhau t́m việc làm. Trâm ngoài việc lo bài làm, bài thi, Trâm c̣n phải lo lắng gởi thư xin việc. Một vài hảng đă gọi Trâm đi phỏng vấn nhưng đều rớt hết. Ddến ngày ra trường, Trâm không có sự vui vẻ hoàn toàn v́ vẫn chưa có việc làm ổn định. Trâm đăm ra chán nản hơn và trầm ngâm hơn. Dũng rất lo lắng cho Trâm. Hai đứa đă lâu không c̣n nghĩ đến chuyên tương lai nữa. Dũng chỉ đứng bên cạnh an ủi Trâm.

Nhiều khi Dũng có ư muốn Trâm không cần đi làm. Dũng có đủ sức lo lắng cho Trâm. Mỗi lần Dũng lên tiếng với ư này là Trâm bực dộc, gây lại là Trâm sẽ không muốn ở nhà, Trâm muốn tạo dựng cho ḿnh một sự nghiệp. Càng ngày họ như ít nói chuyện lạị Họ như là chỉ trích ngấm ngầm với nhau. Trâm ngỡ là Dũng không hiểu Trâm và Dũng ngỡ là Trâm quá ngang ngược.

***

Lại một mùa thu nữa trở về phố Seattle. Khi tia nắng nhẹ lại cũng là lúc một mốt sắp t́nh lung lay. Trâm nhận được lá thư offer của hảng Wyeth Biotech ở Boston. Ddây là cái job offer lần đầu tiên trong mấy tháng qua, mấy tháng mà Trâm ngỡ như ḿnh đă hoàn toàn thất vo.ng. Trâm rất mừng, chạy về khoe với ba má. Mọi người trong gia đ́nh mừng nhưng lại không vui v́ biết có thể Trâm phải dọn đi. Đối với Trâm, khi này không có ǵ quan trọng hơn là việc làm. Trâm không suy nghĩ, kư lên cái thư offer và dám tem bỏ vào thùng thư liền trong đêm ấy. Tối lại, Trâm hớn hở gọi và báo tin cho Dũng biết.

Dũng choáng váng mặt mài:
- Tại sao em không bàn với anh trước khi em kư và gởi thư offer?
Trâm thất vọng và nói lại:
- Em tưởng anh sẽ mừng cho em, em không ngờ anh lại nói vậy với em
Dũng càng bực hơn:
- Em làm chuyện ǵ, em cũng quyết định một ḿnh, em có coi anh ra cái ǵ không?
Trâm lên giọng:
- Chuyện này chuyện của em, em muốn làm sao là quyền quyết định của em.

...thế là từ những lời nói trổng cho đến những lời nói ân cần với nhau, họ đă trở mặt và lớn tiếng với nhau.

***

Sau khi thu xếp xong xuôi mọi thứ cần thiết vào chiếc vali chuẩn bị ngày mai lên sân bay, Trâm chạy xe đến nhà Dũng. Trâm gơ cửa và Dũng Bước ra, Trâm lên tiếng:

- Ngày mai em đi rồi
Dũng không nói chỉ quay mặt bước vào nhà và Trâm đi theo Dũng. Trâm ôm choàng lấy Dũng và nức nở khóc. Cả hai không nói ǵ. Nước mắt Trâm cứ trào ra, Dũng cũng rất đau ḷng quay lại ôm lấy Trâm. Cả hai vẫn không nói ǵ, chỉ ôm chầm với nhau. Vài chốc sau, khi Trâm nguôi nước mắc, Trâm lên tiếng:

- Anh Dũng c̣n yêu em không?
Dũng đau ḷng không trả lời, và quay đi. Trâm ṿng qua trước mặt Dũng và lại ôm lấy Dũng. Họ lại ôm chặc nhau.

Dũng lên tiếng nhẹ nhàng và nức nỡ:
- Em đừng đi nha
Trâm không nói ǵ. Nước mắt cứ trào ra. Cứ thế họ không nói ǵ và tựa vào nhau. Có lẽ có nói ra chi đi nữa cũng không giải quyết được ǵ.

Trời sáng quá nhanh. Khi hai trái tim chưa nguôi đi những sự sầu năo của kẻ ở người đi. Trâm và Dũng mỗi người mang một nỗi đau ḷng nặng trĩu trong hai tâm hồn của đôi trẻ.

Dũng nhẹ nhàng bảo:
- Anh đưa em đến phi trường
Trâm nghẹn ngào một tiếng:
- Dạ

Đứng trước cổng vào máy bay, không ai lên tiếng. Họ chỉ nắm chặt lấy bàn tay của đối phương. Biết nói ǵ đây khi họ biết mỗi lời thốt ra sẽ như là con dao đâm thấu vào tim họ

Chợt nghe trên loa:
- Cửa máy bay sắp đóng, mời hành khách Trâm Vơ đến cửa số 15 lập tức

Vừa nghe, Trâm lại chảy nước mắt nh́n Dũng. Dũng nghẹn ngào bước theo Trâm đến cửa. Trâm đưa vé cho người đàn bà đứng cạnh cửa. Tay Trâm vẫn chưa hề rời tay Dũng.

Trâm quay sang và nh́n vào đôi mắt của Dũng, nức nỡ:
- Em xin lỗi anh Dũng, em sẽ không bao giờ quên mối t́nh của chúng ta

Dũng đưa tay lau hàng nước trên má của Trâm và hôn lên tráng Trâm. Người đàn bà xét vé lên tiếng thúc đẩy Trâm:
- Chúng ta phải đi rồi. Tôi cần đóng cửa

Trâm rời từng bước hướng về cánh cửa máy bay. Họ vẫn c̣n nắm chặt tay nhau cho đến khi Trâm đă bước xa hơn và hai cánh tay không c̣n đủ để níu nhau nữa. Trâm quay bước đi vào cửa và quay nh́n lại thấy hai hàng nước mắt lăn trên đôi má của Dũng. Lần đâu tiên trong đời Trâm thấy Dũng đau ḷng với hai hàng lệ làm tim Trâm đau nhói...

*******

...đau nhói cho đến 14 năm sau nghẹn ngào không biết bắt đầu lời nói ǵ khi hai ánh mắt chạm vào nhau. Họ lặng im trong khoảng chốc để moi lục lại những hồi ức của thời xa xưa. Bỗng nhiên, tiếng của bé Tiffany đă kéo họ trở về lại hiện thực:
- Mẹ đâu rồi ba?
Dũng ngồi xuống nhẹ nhàng ôm lấy đôi vai của Tiffany và trả lời:
- Hôm nay mẹ bận, mẹ nói ba đến rướt con.
Dũng giúp bé lên xe và buột giây an toàn cho bé xong, Dũng xoay qua nh́n Trâm với nụ cười rất ngượn ngào, vẫn không một lời ǵ.

Trâm cũng không biết nói ǵ hơn và đánh tan đi sự ngượn ngùn của hai đứa bằng cách quay qua bé Tiffany với giọng vui vẻ:
- Bye bye Tiffany, hẹn gặp bé lại lần sau
Tiffany với giọng nhí nhánh vui vẻ:
- Bye bye Ms Le

Trâm quay qua nh́n Dũng và cười, vẫn không biết nói lời ǵ, ngoài vẫy tay và khẽ:
- bye bye
Dũng cũng đáp lại:
- bye bye

Trâm quay lưng bước đi với tâm trạng nặng trĩu. Trong khoảng chốc, Trâm biết Dũng vẫn đứng và nh́n sau lưng Trâm. Trâm cũng biết ánh nh́n này có một chút nào đó loăn với ánh nh́n ngày xưa ở sân bay. Trâm nghẹn ngào và hạt lệ lại rơi. Bước đi thêm một đoạn đường ngắn, Trâm nghe tiếng đóng cửa, tiếng nổ máy xe và chiếc xe đă từ từ lăn bánh. Trâm lấy tay quẹt nhẹ hạt lệ và xoay qua nh́n theo chiếc xe, tự khẽ ra lời:
- Anh Dũng c̣n yêu em không?

************

Bảo Trân



Follow Ups:

Post A Followup



Name:       E-Mail:
Subject:
Comments: (Xin nhớ đánh một chấm vào khung điện thư phía trên)
 Mă đang dùng: 

VIETUNI [V1.618] viết bởi Trần Anh Tuấn, lấy từ website chính của Anh Tuấn


[ VSGardens Forum ]