Tôi rao em bằng nỗi niềm kiều hãnh
Khi "bán" rồi, thấy mình "chảnh" là đau!
Kiếp hồng nhan ai chẳng thích ngọt ngào
Khờ dại quá, tôi làm sao hiểu được
Đúng, chuyện đời có nào ai biết trước
Đã bao giờ lấy thướt đo thời gian??
Thì làm sao biết được cảnh bẻ bàng
Lại chua xót, mà nát tan đến thế
Đã trót yêu, muốn quên càng không dể
Tôi hận mình làm nô lệ niềm đau
Tôi hận em là nỗi nhớ ngọt ngào
Cho khóe mắt là biển sâu vô tận