Hằng Nga chỉ ghé đôi lần
Trong năm, vào dịp ngày rằm mà thôi
C̣n em tôi ngắm một đời
Nhưng sao chẳng chán nụ cười thiên thai
Như là trăng sáng đêm nay
Thiếu em, anh thấy như ngày ba mươi
Chị Hằng như cũng quên cười
Cho đêm vô vị càng khơi nỗi sầu
Em à, giờ ở nơi đâu
Có nghe tiếng gọi đêm thâu vọng về
Như lần ân ái đê mê
Cuộn tṛn thân xác bên lề chiếu chăn
Bây giờ anh chỉ ḿnh anh
Cô đơn một bóng xuyên vành trăng soi