Bên nhau ôm lấy đêm tàn
Bao canh rồi nhỉ, thân choàng lấy thân
Hết khoảng ngăn để được gần
Nhưng anh vẫn muốn gh́ chân, bám mày
Đừng buông em nhé cơn say
Hăy cùng anh đến bồng lai địa đàng
Có đớn đau, cũng đừng than
Để hồn có phút nhẹ nhàng bay cao
Để anh nếm chút ngọt ngào
Cho quên cơn tỉnh, đắm vào tậng mây
Có phải em, cũng ngất ngây?
Sao thân rời ră, chân tay yếu mềm
Thôi nhé em, đă tàn đêm
Gối chân như ướt thấm mềm thịt da
Hai ta như đă say ngà
Ngủ thôi em nhé trăng già đă lu
Th́ thào anh nói như ru
Một đêm ân ái thiên thu nhớ hoài