T́m em giữa chốn hồng trần
Trong cơn ngoi ngóp vẫn cần có nhau
Tiếc chi em chút ngọt ngào
Hẹn trăm năm biết ... kiếp sau có c̣n
Gặp nhau chia hết sắc son
Mà giờ ta phải héo ṃn chờ mong
Khát khao dâng đến ngập ḷng
Đừng làm cơn ngất rơi trong ngút ngàn
Đừng em, đừng để anh van
Chỉ trong khoảnh khắc, thiên đàng là đây
Ừ th́, cứ bám thân này
Chiếu chăn không đủ cho tay em nghiền
Yêu nhau như thể cuồng điên
Bao canh ngụp lặn mà thuyền vẫn trôi
Ngất ngư, đây bến bờ rồi
Tạ ơn em chẳng buông xuôi giữa ḍng
Và ta thôi hết cơn ngông
Mới hay ḿnh đă nhọc ḷng người yêu
Tội em ..., đă quá mỹ miều
Tội anh..., chẳng biết chắt chiu để dành
Thế là qua hết năm canh .....