Bất đắc dĩ, nợ trần ai tôi trả
Để bây giờ thành nghiệt ngă đời nhau
Khóc đi em cho trôi hết t́nh sầu
Rồi xa lạ như chưa từng quen biết
Vâng, em muốn, tôi sẽ nhường tất cả
Luôn linh hồn tơi tả cuối mùa đông
Tôi bây giờ có cũng thật như không
Th́ em cứ mang ṿng hoa chiến thắng
Tôi về lại thiền môn đêm hoang lạnh
Khói sương mờ hiu quạnh lối yêu xưa
Tự một ḿnh độc thoại giữa cơn mưa
Lời sám hối nghe chừng như vụn vỡ
Xuân vĩnh viễn từ nay không c̣n nữa
Khẳng khiu đời hàng cây đứng chịu tang
Tôi ngậm ngùi chôn t́nh nghĩa tào khang
Gịng lệ nóng h́nh như đang chảy ngược