Một Sài Gòn trong ký ức của tôi
Là khu phố về đêm im bặt tiếng
Những đứa trẻ thường ngồi nghe kể chuyện
Bà cụ bên đường với bát chè xanh
Cánh phượng đầu mùa hôn tóc em ngoan
Áo trắng trinh nguyên mỗi lần tan học
Đưa bước nhau về, người ngơ, kẻ ngốc
Chẳng bao giờ mở miệng nói…thương nhau
Này những con đường, ngõ cụt, lối sau
Có hôm mưa đi, về, cho ướt áo
Phiên chợ chiều những hôm trời mưa gió
Lội bùn sình mà vẫn thấy vui vui
Một Sài Gòn trong ký ức của tôi
Lòng viễn xứ buồn hoài trên đất khách
Tôi yêu quê hương từ viên sỏi, gạch
Từ tiếng ầu ơ của mẹ còn buồn…
Mười lăm năm cũng một Sài Gòn
Lâu lắm rồi tôi mới về thăm lại
Trên chuyến bay hôm nào nao nức mãi
Giây phút vui mừng ôm lấy quê hương
Mẹ có dặn dò: khi đến hải quan
Nhớ đưa cho thằng kiểm tra “một ít”
Vài đồng thôi là nó cho qua hết
Nếu không thì nó bắt chẹt nghen con!
Hai hàng người chờ đợi ở hai bên
Cứ như là ngày xưa thi đỗ Trạng
Mặc nắng trưa hè soi vào phỏng trán
Lấn chen nhau gọi ơi ới người về
Đám taxi bu lại đón đưa người
Nghe trả giá mà cứ rầu thúi ruột
Quê hương mình nhiều taxi hơn trước
Cũng nhiều hơn…cát bụi mịt mù bay
Lấy sức một ngày rồi mới đi chơi
Quán phở vỉa hè ghé vào ăn tạm
Chưa kịp nhai thì một thằng nhóc bám
Đứng sau lưng là chị nó, bồng em
Mưa bên ngoài, món phở sắp lạnh tanh
Làm sao ăn khi trẻ con nhếch nhoác
Cho hết đứa này lại thêm đứa khác
Cứ xếp hàng năn nỉ một vài trăm
Có một ngày trên con phố, thả rong
Chợt ánh mắt bên đường xanh biếc quá
Em ngồi chờ ai trưa hè thế hả
Sao không cùng anh dạo mát một vòng?
Chưa vấn vương lòng, bất chợt em...theo
(Mấy mươi năm, lần đầu tiên như thế)
Em chạy kề bên, lặng im không nói
Tôi cũng ngại ngần bắt chuyện hỏi thăm
Chỉ mới nói gần, chưa kịp xa xăm
Đùng một cái em rồ ga, phóng mất
(Lạ chưa kìa, cũng là lần thứ nhất)
Tôi trở về kể lại – hoá ra là...
Còn trưa trờ trưa trật, thế mà
Tôi bó tay, chẳng còn gì để nói
Những con đường ban đêm càng muốn “dội”
Từng góc cây là một bướm đêm chờ
Ôi Sài Gòn đâu nữa những ngày thơ
Ngày em chỉ ngu ngơ cùng trang sách…
Nói đến ăn chơi thì gấp ngàn lần trước
Bar sáng, bar chiều, sàn nhảy canh thâu
Một đám trẻ con chưa đến đôi mươi
Ngồi riêng gốc, gục đầu phê thuốc lắc
Muốn bình yên một mình cho đỡ ngạt
Tôi ra ngoài, ngồi xuống quán cà phê
Nhạc xập xềnh đang đến lúc hả hê
Từ đâu đến…một đội quân vé số
Hơn mười mấy thằng trong vòng nửa tiếng
(Làm thằng tôi nhớ lại tuổi thơ mình…)
Mua một tờ, rồi tờ nữa, hao tiền
Nhưng quân lính chẳng bao giờ lùi bước
Ba đứa đánh giày nhào vô hỏi trước
Này chú ơi cho cháu đánh giày dùm
Cô chủ cà phê nhắc khéo: coi chừng
Không khéo lại đi về bằng chân đất
Ôi Sài Gòn, gì cũng nhiều hơn trước
Người lắm cao sang, người quá là nghèo
Tôi chạnh lòng mơ ước đến một điều
Mà viễn xứ bao người đang mơ ước
Chỉ mong sao một ngày về thấy được
Một “Sài Gòn đẹp lắm” ở trong tôi…