cô gái trong tranh vẽ
đầu tháng tư tôi về thăm lại căn nhà thân quen ấy, cửa khóa. tôi có chìa khoá nhưng
tôi không mở để vào nhà. qua khung cửa sổ, tôi thấy bức tranh trên tường, bức tranh
có hình cô gái có nụ cười Mona Lisa và bàn tay gầy guộc
tôi biết có thể hàng ngày nàng vẫn bước ra từ bức hoạ đi quanh nhà, ngắm nghía mọi
vật chung quanh nhà, qua lại như một chiếc bóng, sau đó nàng lại bước vào ẩn mình
trong tranh và nhìn tôi và mọi thứ trong căn nhà với nụ cười Mona Lisa và hai tay gầy
guộc xếp ngang ngực.
cuối cùng thì tôi cũng mở cửa bước vào nhà, tôi chu môi như chờ một nụ hôn và
nàng yểu điệu bước ra từ bức tranh và mắt nàng long lanh như Mona Lisa và tay nàng
gầy guộc vòng qua vai tôi và đôi môi nàng đậu ở môi tôi như bức tranh kiss
lúc tôi xoay lại nhìn bức tranh thì nàng đã bước vào trong bức họa từ lúc nào
và nhìn tôi với đôi mắt Mona Lisa cười nửa miệng và hai bàn tay gầy xếp ngang ngưc.
một ngày đầu tháng tư tôi bước vào bảo tàng Louvre ở Paris và đứng ngắm nhìn bức
tranh La Joconde. đôi mắt Mona Lisa nhìn tôi chăm chú và đôi môi của nàng mỉm cười
và tôi đứng ngắm nàng như thế, môi chu ra chờ đợi nàng bước ra khỏi bức tranh và môi
nàng sẽ chạm môi tôi và nàng sẽ không bao giờ bước trở vào bức tranh và nhìn mọi người
qua lại với nụ cười nửa miệng và hai tay xếp ngang ngực
hàng triệu người bước qua lại ngắm nhìn nàng và chờ ngày nàng bước ra khỏi bức tranh.
hàng trăm năm đã trôi qua, trôi qua.
Có phải nàng là Mona Lisa của mọi người, Giáng Kiều của Tú Uyên hay Giáng Tiên của riêng tôi?
Phạm Chung
4/2007