trở ngày lạ giấc chưa quen
nắng đùa cợt với nỗi phiền muộn qua
soi vào hồn thể nhập nhòa
đành con mắt trắng mở ra ngắm đời
nuối đêm them giấc ngủ (tôi)
trong yêm ắng lại nửa vời...tỉnh mơ
tưởng chân em đến tình cờ
nào hay tiếng la cuối thu rụng buồn
ngỡ không còn cảm xúc...nguồn
tự trong mơ vãn cuống cuồng vì em
tội câu thơ rớt rơi đêm
bởi lòng mãi vướng vấp phiền...nào hay
cho nên ta thích ngủ ngày :-)
TT