Ta về đêm biển trở mình
Sóng thần vút ngọn cuốn tình ra khơi
Dã tràng lặng lẽ bên đời
Se từng "quả cát" trao người yêu xưa
Ta về phố cũ chiều mưa
Mong manh chiếu lệ cho vừa cơn đau
Rêu phong phủ kín gánh sầu
Lối xưa lạc bước, hanh hao gót ngà
Ta về đêm cỏ xót xa
Úa nhàu sợi nhớ nhạt nhoà mắt môi
Chuông buồn gióng tiếng rã rời
Ngẩn ngơ sương khói, đành thôi kiếp người