khác
có lúc rối đời, nhớ t́nh trong men đắng
say bây giờ khác hẳn phút ấy say
đời bây giờ nhạt quá chẳng chua cay
như hạt bui lất lây trên đường vắng
không c̣n nhau để phá tan chiều tĩnh lặng
người có c̣n buồn khi trời đẫm hoàng hôn không
người có c̣n t́m vần thơ cũ mênh mông
trái tim lạ ở trong người đàn bà la.
chỉ chút men say, chưa phải là tất ca?
nhưng nỗi buồn ở măi, đuổi không đi ...
ráo hoảnh đời, không c̣n ướt phân ly
nhưng bút mực c̣n chan ḥa nước mắt
hoàng hôn nơi đây đă không c̣n hiu hắt
(tất bật cả ngày, đâu c̣n biết buồn, vui ...)
thuở cuả ngông cuồng chừng như rất xa xôi
nhưng đáy vực vẫn chưa tàn đốm lửa
lặng ngắm bóng chiều bừng bên khung cửa
mùa đă thay, đêm ngủ dưới mặt trời
ngày mai này vẫn như thế người ơi
chân bước tới, ḷng ngoảnh trông dĩ văng
say bây giờ không cuồng ngông lăng mạn
say bây giờ tỉnh thức chuyện ngày xưa ...
htc – 7/26/07