Có đôi khi ước ǵ con phố ... đỏ
Để hóa thành lưng cọp đó dịu êm
Thắng yên cương ta đón nhỏ bên thềm
Mời em nhé lên lưng êm ta chạy
Ta ích kỷ để em không cựa quạy
Ôm chặt gh́ v́ sợ găy buông tay
Ta lim dim đêm và giữa ban ngày
Chân chầm chậm kẻo tuột tay em té
Cũng có khi xanh mặt em khóc ré
Ta hoảng hồn lại nhè nhẹ bước êm
Và cứ thế ta nào ước chi thêm
Để có em ta êm đềm thơ thẩn
Nhưng mà thôi, chỉ v́ ta nghĩ quẩn
Phố cứ xanh kẻo u uẩn mặt hoa
Ta chịu mang thân cọp hết kiếp già
Em đừng cưỡi thôi đừng nha, đừng cưỡi!