Tuần trước nghe tin NHC bị mất, PV tự dưng chạy vào Poems site đi ngược thời gian về cái thời anh PoP vào đó họa thơ với những nàng thơ để biết NHC là ai,
rồi biết trên đời này không có ǵ là vĩnh cửu, ngay cả đời người cũng khi vắn khi dài, khi vinh khi nhục, khi buồn khi vui, khi vay khi trả, vv và vv!
Biết là một lẽ, nhưng không bị ảnh hưởng lại là chuyện khó thể nào làm cho nổi v́ thế PV buồn suốt mấy ngày liền! Không nói đùa đâu!
Sáng nay bỗng nhiên muộn phiền tan đi, nh́n nắng lên và lá rụng tơi bời trước ngơ mới nhớ rằng cảm giác buồn cũng theo quy luật xuống lên của trần thế ;)
Lại nhớ chuyện "Tế điên tăng" mà PV đọc khi c̣n trong thời tiểu học và hiểu chẳng phải ông tăng đó giả điên mà đó là ông hành động thuận theo lẽ tự nhiên đó thôi
hehe