Chuyện bắt đầu xẩy ra nơi phố ảo như vầy:
Tôi nơi xứ lạ tìm trang web của người đồng hương và tôi lạc vào nơi mà các thi nhân đối đáp bằng thơ.
tôi cũng khởi sự làm thơ và ngỏ ý tìm một người chịu làm bạn hướng dẫn tôi nơi phố ảo trong những ngày đầu còn bỡ ngỡ ấy!
Và nàng hiện ra, thơ ngắn gọn nhưng tôi cảm nhận và hiểu, nàng nhỏ nhẹ đầy nữ tính khi đồng ý làm bạn với tôi!
Trong cái xã hội thu gọn là phố ảo đó, phong cách của các thi nhân có vẻ khác với lời thơ của họ, và Tôi đã nhận ra cảm giác họ đặt vào thơ cũng là ảo!
Năm qua rồi tháng lại, thơ tôi viết đã có chút vần điệu và thay vì lột trần cảm giác vào thơ, tôi đã mặc áo cho thơ rất nhiều màu sắc khác nhau; Từ đó, thơ tôi trở thành khó hiểu cho bạn đọc!
Cũng cùng thời gian đó, bạn hướng dẫn nàng bắt đầu hiếu kỳ và muốn biết rõ về tôi hơn nữa!
Điều yếu đuối nhất của tôi là ai quý mến tôi thì tôi "yêu".
Người ta là con gái trong khi mình đã có gia đình; Theo một quyết định hèn nhát, tôi giả bộ vào chợ cho biết tôi là con gái, tôi ăn trộm thơ anh mình đem đăng,...và tôi giã biệt phố ảo từ hôm ấy, bỏ cả email address lại sau lưng!
Rồi tôi bỏ phố ảo mà đi suốt 10 năm cho đến một hôm tôi lương tâm trồi dậy bảo là tôi đã sai trong việc trốn chạy đó, nhất là bạn thơ kia đã đem lòng quý mến và biết đâu nàng vẫn tìm tôi nơi phố ảo!?
Một phiên tòa xử tội "yêu"
-------------------------------
Ngày hôm ấy Xuân về tươi đẹp nhất
có mây hồng nắng ấm ướp hoa hương
cả hồn thơ đầy ắp những yêu đương
tim rộn rã tự tình trong gió mới
-
Từ huyền thoại trở về Xuân phơi phới
chốn địa đàng em nhỏ dáng xinh xinh
gốc hồng đào đôi bướm lượn vòng quanh
đầu ngọn trúc ả vành khuyên ríu rít
-
Cũng hôm ấy một phiên tòa phán quyết
bị can là một gã vướng tội "yêu"
bước ngập ngừng
tay thừa thãi
mắt đăm chiêu
và phạm nhân bước ra tòa thú tội
-
kẻ lên án là lương tâm đau nhói
mà gã khờ quên mất những ngày qua
gạt lương tâm yên ngủ giấc mơ hoa
nay bừng tỉnh lôi chàng ra khiếu nại
-
phiên tòa hẹn đến chiều nay họp lại
giữa vườn thơ thưa thớt khách ghé chơi
bước theo chàng tội phạm một người thôi
kẻ làm chứng là nàng thơ kiều diễm
-
toà thắp sẵn mây hồng pha ánh nến
mà quan toà gay gắt mặt trời Tây
kẻ bị can lặng lẽ mắt như ngây
chân trời tím giăng ngang vành móng ngựa
-
quan phụ mẫu tia nhìn như đổ lửa
giữa sân tòa nhân chứng khởi sự khai
lời trần tình theo gió thoảng hương bay
chạm cây lá trên ngàn nghe rúng động
-
Quan giáng tội phải một đời giam lỏng
mỗi chiều về nghe tiếng sét trong tâm
gã phạm nhân quỵ ngã khóc âm thầm
đêm buông xuống cổng tòa vừa khép lại
Khi tôi trở lại thì phố ảo đã tan hoang vì CS nằm vùng phá nát phố! Và nàng không còn nơi ấy nữa!
Từ đó tôi trôi dạt qua nhiều phố ảo để tìm người con gái đó chứ không còn để nói tiếng quốc ngữ mà thôi!
Để rồi một hôm, nơi vườn thơ VS, có nàng nhỏ bé đã ngỡ tôi là thi nhân của nàng 10 năm về trước!
Tôi cho nàng biết rằng tôi không phải là thi nhân nàng đang mong đợi và tôi đã bắt đầu làm thơ trở lại ... đến hôm nay đã được 10 năm!
Tình Thiên Thu
Tôi
----
Bởi vì tôi trót yêu hoa dại
và nắng yêu hoa tận cuối trời
lòng tôi xao xuyến khi Xuân đến
một thoáng bâng khuâng lẫn bồi hồi
...
Nhưng ... nàng không trở lại nữa!
tim đã thức hay Thiên Thu ngái ngủ ?
mà chân xưa còn nhẹ lắm trên đường
Sáng tim dỗi chân hồn theo lối cũ
Vẳng tiếng nô đùa trong vắt, khẽ ngùi thương
-
Anh mơ có một ngày em trở lại
phút bàng hoàng dụi mắt khẽ trông ra
tay run vội mở cửa hồn giam lỏng
lòng rộn ràng tim hát khúc hoan ca
nhưng anh biết em không về thăm nữa
gót chân nào yêu dấu đã đi xa..
Và lần này, sau 20 năm bôn ba trên net, tôi không còn trẻ trung nữa đang toan tính một cuộc ra đi mới trước khi lìa trần.
Chúc các thi nhân xưa và nay được những tháng năm bình yên nơi phố ảo
Peace & love